KẾT NỐI

        CON TIM 

 

 

Hễ đi là đến
Nó muốn nổ tung!
Không, không phải! Mà là nó muốn làm tất cả mọi thứ nổ tung trừ nó và “cậu bạn dễ thương” ấy! Ôi! Vui hơn nhiều so với cái cách một đứa trẻ ngồi khóc nỉ non rồi được bố mua cho một cây kẹo mút và nhảy tưng tưng - dù nó cũng vừa kết thúc màn nhảy tưng tưng tương tự giữa phòng của mình! “Không thể kiềm chế cái sự sung sướng ấy lại được!”

Nhưng vẫn phải kiềm chế thôi! Vì cái Vân không thể cứ nhìn nó hành động bất thường mãi được. Cái Vân bắt nó kể câu chuyện mà nãy giờ nó đã dùng những tính từ như “kịch tính, hồi hộp, thót tim...” để miêu tả. Tò mò khủng khiếp! Bị con bạn tóm lại bắt ngồi yên, nó bắt đầu hắng giọng lên xuống, uống tới vài chục ngụm nước để “xuôi xuôi niềm hạnh phúc” và trình bày bằng một cái giọng ngọt hơn trà sữa...
- Rõ ràng mày biết rằng tao đã bị sét xẹt trúng đỉnh đầu vào chủ nhật tuần trước. Ơ kìa, tròn mắt ra cái gì? Thì cái tên mà tao với mày gặp trên Highland ý!

Thật ra cái Vân đang bị nghẹn hột ômai nên mắt mũi mới tròn tròn dẹt dẹt, chứ ai mà quên được cái hôm đó.
- Ực! Rồi rồi! Cả buổi hôm đó mày cứ gào thét với tao về sự ấn tượng mà hắn để lại cho mày. Khiếp quá! Tao chả thấy hắn đẹp trai ở chỗ nào cả?
Nhi giãy nảy:
- Vấn đề không phải ở chỗ đẹp trai, mà là ở chỗ tao thấy hắn thật sự ấn tượng. Vừa nhìn thấy hắn tao đã nghĩ: "Một kẻ đáng để mình thử kết bạn". Sau hôm đó, (e hèm) mày biết tao đã làm gì không? (lại e hèm) Ngày nào tao cũng lên Highland vào tầm giờ đấy, ngồi đúng chỗ đấy, chả để làm gì cả ngoài việc chờ đợi. Tao lên đó đựơc đúng một tuần và đau đớn sao, tao chả thấy hắn đâu cả!!!

ĐỌC TIẾP

 

HHT Select - Khoảnh khắc tâm hồn

Tôi đã từng xem một buổi thi đấu Olympics đáng nhớ nhất - mà không phải là một huy chương vàng, hay một kỷ lục thế giới bị phá vỡ, mà là một khung cảnh của sự can đảm và quyết tâm.
Hôm đó là thi môn bơi và bắt đầu chỉ với 3 vận động viên. Vì lý do nào đó, 2 người không bắt đầu đúng cách, và bị loại. Tức là chỉ còn lại một người thi đấu. Như thế thật là khó khăn, vì chẳng biết thi với ai, dù tất nhiên, điều quan trọng là cái đồng hồ tính giờ đang chạy.
Vận động viên còn lại vẫn lao xuống bể và tôi thấy ngay là có điều gì đó bất thường. Tôi không phải là một chuyên gia về bơi lội nhưng tôi biết cú  nhảy nào là tốt - và cú nhảy của vận động viên vừa rồi là rất kém chất lượng. Khi anh ta nổi lại lên mặt nước, mọi người đều thấy rất rõ ràng là anh ta chẳng có hy vọng gì đạt huy chương - tay anh ta đập loạn xạ theo kiểu tự do hết sức. Đám đông khán giả bắt đầu cười và huýt sáo. Rõ ràng đây không phải là một vận động viên mà họ kỳ vọng được xem.
Đám đông ngày càng cười to, còn anh chàng tội nghiệp thì rõ ràng đang vật lộn ở bể bơi. Cuối cùng, anh ta bơi hết một chiều bể và bắt đầu bơi vòng ngược lại. Trông rất tội nghiệp. Anh ta cuống lên và nhìn rõ ràng là đã mệt đứt hơi. Nhưng ngay lúc đó, khán giả bắt đầu thay đổi.
Họ không còn cười nữa, mà bắt đầu vỗ tay. Một số đứng lên và kêu rất to: "Cố lên, anh sẽ làm được đấy!", hoặc "Cứ tiếp tục đi". Tất nhiên, anh ta vẫn tiếp tục.

Xem tiếp

 

HHT Select - Khoảnh khắc tâm hồn


14/09/06
- Cái gì hả? - Cái Bình hét rầm lên khi nghe Huyền nói là sẽ không thể có mặt vào ngày sinh nhật nhóm lần thứ 5 này.
- Tao… tao thành thật xin lỗi bọn mày. Nhưng quả thật là tao không thể bỏ lỡ cuộc hẹn quan trọng này – Huyền nói mà mặt vẫn tái mét vì “volume to đùng” của con bạn.
- Thế là sao? Mày có hẹn với ai thì cũng thế cả thôi. Mày nghe đây: Sinh nhật nhóm lần này mày nhất định phải đến, “thánh chỉ” đấy! – Bình vẫn chưa “hạ hoả”.
Không khí bắt đầu căng thẳng. Tôi quay sang hỏi Huyền với một thái độ chắc chắn không-làm-ảnh-hưởng-đến-hoà-bình-thế-giới:
- Thế mày hẹn với ai hả Huyền? Có quan trọng lắm không? Mày xem liệu có sắp xếp được vào ngày khác không?
- Còn ai nữa, anh ý chứ gì? Cuối cùng cũng chịu cho gặp mặt à? – Nga chen ngang, không để Huyền phản xạ kịp thời với câu hỏi của tôi.
- Anh ý là anh nào?! – Ngọc hét toáng khiến cho cả lũ giật nảy mình. Đến cả cái Bình cũng suýt sặc… chè thì đủ biết “sức công phá” và “độ sát thương” của con Ngọc cao đến thế nào!
Con Ngọc nhìn chằm chằm cái Huyền, tiếp:
- Huy, mày thì lúc nào cũng Huy! Chơi với nhau suốt 5 năm trời mà mày nỡ mặc kệ bọn tao chỉ vì cái tên “bạn mạng” mà thậm chí webcam cũng chưa một lần xem à?
Bây giờ thì không khí không hề nóng, mà phải nói là rất… nóng ^^ Ngọc là đứa thẳng tính, nhưng chưa bao giờ thẳng như… sân bay Tân Sơn Nhất như vậy! Cả hội ngồi “tưởng niệm thời gian” trong khoảng gần 5 phút sau đó. Cuối cùng thì...
- Tao xin lỗi!
Ngắn gọn và súc tích đến mức có thể! – Huyền nói xong thì đứng dậy bỏ về.

xemtiếp
 

 

 

HHT Select - Truyện ngắn



1. Hà Nội ngày 39C
Mặt đất đang nóng như thế nào thì đầu Vũ cũng bừng bừng như thế. Thì đang ngủ, thằng Đạt gọi sang đòi mượn bằng được mấy cái đĩa breakdance. Để thằng bạn khỏi mất công đi một vòng tránh đường một chiều, Vũ vội ra ngã tư Giám-Tôn Đức Thắng đứng chờ, quên cả mũ nón. Chờ đến 15 mới thấy Đạt phóng xe tới.
- Thế nào, đẹp chứ! - Đạt cười, nhìn Vũ trố mắt ngắm con Nouvo mới cáu của nó
Chẳng cần thằng bạn khoe, Vũ cũng đoán được đấy là phần thưởng đỗ Đại học của nó.
- Lên đi, tao đèo về - Đạt tít mắt
- Khỏi! Tao chẳng đủ tiền trả xe ôm đâu. Đi bộ được rồi.
Nghe vậy, Đạt cũng chẳng khách sáo, bye bye thằng bạn rồi rồ ga phóng thẳng. Vũ nhìn theo, thở dài. Nó cũng đã từng suýt có một con Nouvo như vậy. Ba mẹ đã bảo chỉ cần nó đỗ Đại học, nó sẽ có. Nhưng có lẽ không phải năm nay, vì nó trượt.

Từ hôm biết điểm, cả chục ngày nay Vũ chẳng buồn ra khỏi nhà, suốt ngày ở nhà ôm cái PC, online suốt ngày nghe bọn bạn cùng cảnh ngộ ca cẩm. Hôm nay không phải thấy tội thằng bạn lóc cóc xe đạp đi xa thì nó đã chẳng nó đi bộ ra đây, nhưng giờ nó lại thấy tội nghiệp cho mình.

xem tiếp

 
Make a Free Website with Yola.